1. Bài văn tả chú mèo trên sân
Mới sáng sớm, mặt trời mùa hạ đã lên cao báo hiệu một ngày mới rực rỡ và khô ráo. Làn gió khỏe khoắn, tươi mát đã thổi bay những đám mây màu tro um ám đêm qua, trả lại cho bầu trời một khoảng quang đãng ngập nắng. Mèo con thích chí chạy ngay ra sân chơi đùa.
Trông kìa, chú mèo có vẻ hớn hở làm sao! Đầu tiên chú nằm xoãi cả bốn chân trên nền sân gạch để toàn bộ cơ thể được đón nhận cái ấm áp của nắng hè. Rồi hai chân trước chạm cả vào đầu, bụng cong lên, chân sau duỗi ra, cái đuôi co lại như chuẩn bị tập thể dục. Bộ lông trắng mượt của chú mà sáng lên dưới nắng. Một lúc chú lại thay đổi tư thế, cuộn lại như một quả cầu bông lăn tròn trên sân để khoe cái thân hình mềm dẻo của mình…
Mặt trời mỗi lúc một lên cao, hắt những cái bóng dài của vườn cây xuống sân. Ánh nắng chói chang lọc qua tán lá xanh chỉ còn là những cái đốm vàng dễ vỡ trên sân. Mèo ta có vẻ rất chú ý đến những giọt sáng này. Chú ngồi dậy, lại gần vùng bóng râm, ngẩn người một lúc, mắt nhìn chăm chú những đốm vàng đang nhảy múa theo chiều gió. Một chân trước đưa lên chạm chạm vào như cố gắng giữ cái đốm vàng di động lại. Nhưng cố gắng thế nào, thì những mảnh nắng vàng trên sân cũng không chịu tuân theo ý chú. Lá cây xào xạc như một tràng cười giễu cợt chú mèo con. Làn gió mát làm thổi xù cả bộ lông trắng. Một chú bướm sặc sỡ từ trên cây, nhẹ nhàng đậu xuống lưng mèo nhỏ khiến chú giật mình, nằm ngửa ra, bốn chân cố vồ lấy kẻ nào dám trêu đùa chú. Nhưng bướm nhỏ đã bay lên, đôi cánh rập rờn như vẫy gọi mèo con: “Tớ ở đây cơ mà, tớ ở đây cơ mà”… Mèo con thoắt đứng dậy, đầu rụt vào và nhìn lên, chân trước nhún xuống lấy đà để nhảy cao quyết bắt bằng được chú bướm nghịch ngợm. Nhưng nhảy hoài rồi lại rơi bịch xuống sân cũng không bắt được bướm nhỏ, mèo con đành trở về ngồi im mắt nhìn theo đầy luyến tiếc. “Meo, meo, hãy đợi đấy, hãy đợi đấy”. Cây lá lại rào rào như tiếng cười nhạo mèo con ngốc nghếch…
Trên sân bỗng vang lên tiếng gọi quen thuộc “Meo meo, nô đủ rồi đấy, vào ăn cơm nào”. Mèo ta chạy ngay vào trong bếp, để lại đằng sau một khoảng sân ngập nắng và những vòm cây xào xạc dịu hiền…
Cô Ngan Nobels